Trên nguyên tắc,
chuyện phát âm và chính tả không phải là chuyện cái vòng lẩn quẩn như quả trứng
và con gà, cái nào có trước. Âm thanh trong một ngôn ngữ (một hiện tượng tự
nhiên) phải có trước chính tả, vốn là một phát minh sau này của con người. Thế
nhưng chúng ta cũng phải công nhận một hiện tượng tự nhiên khác: Đó là khi một
ngôn ngữ lan truyền từ nơi này sang nơi khác, nhiều cách phát âm bị thay đổi,
trong khi chính tả của thứ tiếng đó vẫn không đổi thay. Như vậy trong những trường
hợp này, có vẻ như phát âm đã đi trước chính tả một bước rồi, phải không các bạn?
Chẳng riêng gì trong tiếng Tây-ban-nha mà trong mọi thứ tiếng trên thế giới, mối
liên quan giữa phát âm và chính tả vẫn luôn có những vấn đề như thế.
Như chúng ta đã
biết, tiếng Tây-ban-nha, còn gọi là castellano
hay español, bắt nguồn từ vùng
Castilla ở xứ Tây-ban-nha. Sau đó, ngôn ngữ này đã theo chân những thực dân bản
xứ đi qua những vùng thuộc địa, du nhập những vùng đó, được người dân ở đó sử dụng,
và dần dần có nhiều biến đổi về mặt phát âm cũng như về nhiều phương diện khác.
Bắt nguồn từ châu Âu, tiếng Tây-ban-nha đã có mặt ở các lục địa khác như châu Á
(Philippines), châu Phi (Ma-rốc), nhưng đặc biệt là châu Mỹ, nơi mà ngôn ngữ
này đã trở thành tiếng mẹ đẻ và cũng là ngôn ngữ chính thức của đa số các quốc
gia ở phần lục địa này. Chẳng thế mà phần đất từ Mễ-tây-cơ trở xuống phía nam
đã được mệnh danh là Châu Mỹ La-tinh. Tiếng Tây-ban-nha ở Tây-ban-nha và ở các
nước châu Mỹ La-tinh về đại thể thì cùng là một ngôn ngữ, nhưng nói riêng thì
có rất nhiều điểm khác biệt, nhất là về phát âm và từ vựng. Bài này tập trung
vào những dị biệt chính về phát âm giữa tiếng Tây-ban-nha ở chính quốc
(Tây-ban-nha) và các phương ngữ Tây-ban-nha ở đa số các quốc gia thuộc châu Mỹ
La-tinh. Qua đó, chúng ta sẽ thấy được mối tương quan giữa phát âm và chính tả,
cùng những thay đổi về phát âm so với ban đầu.
Chúng ta hãy bắt
đầu với chữ C. Nếu theo sau chữ này là A, O, U thì cách phát âm ở đâu cũng như
nhau, nghĩa là với âm [k] (casa, cosa,
cuchillo). Tuy nhiên, khi C có E hay I theo sau thì việc phát âm bắt đầu trở
nên khác biệt. Ở Tây-ban-nha (trừ miền nam), người ta phát âm tương tự như âm
[th] trong tiếng Anh (thing, thanks,
thigh) trong những chữ như cena, cine.
Trong khi đó, cũng những chữ này, người châu Mỹ La-tinh đã đổi thành âm [s]
(tương tự như cách đọc chữ X trong tiếng Việt). Cần nhớ là âm [s] đã có sẵn ở
những chữ viết với chữ S như siete,
sonido, sábado, v.v. Điều này đã khiến cho người châu Mỹ La-tinh phải lúng
túng khi phải phân biệt đâu là [s] “thật”, đâu là [s] “giả” khi phải phân biệt giữa
những cặp chữ như cena/Sena, cine/sine, v.v.
Họ đã nhập hai âm [th] và [s] thành một, trong khi chính tả của hai âm đó vẫn
không thay đổi!
Chữ kế tiếp là
LL. Ở phần lớn nước Tây-ban-nha, chữ này đọc như khi chúng ta phát âm thật
nhanh hai chữ L và I trong chữ million trong
tiếng Anh (hay như GL trong chữ famiglia trong
tiếng Ý). Một vài ví dụ cho chính tả và cách đọc này là những chữ calle, llover, millón. Qua đến châu Mỹ
La-tinh, cách phát âm tương đối cầu kỳ (và khó bắt chước) này đã được đơn giản
hóa thành âm [y] (tương tự như cách đọc chữ D theo giọng miền nam trong tiếng
Việt). Cũng cần nhớ rằng âm [y] đã có sẵn trong những chữ viết với chữ Y như yo, yerno, ya, v.v. Vì thế, người châu Mỹ
La-tinh cũng không biết phải phân biệt thế nào giữa âm [y] “thật” và âm [y] “giả”
khi phải phân biệt chính tả của những cặp chữ như valla/vaya, hollo/hoyo, holle/oye, v.v.
Chưa hết, ở một
số nước nằm trong vùng cực nam của châu Mỹ La-tinh như Argentina hay Chile, hai
dạng chính tả LL và Y lại được phát âm khác nữa! Rắc rối hơn nữa, ít nhất là có
hai các phát âm chứ không phải chỉ một. Cách thứ nhất tương tự như cách đọc chữ
S trong tiếng Việt chuẩn mực (sa, sao, sinh)
hay chữ SH trong tiếng Anh trong những chữ shoe,
shine, short, v.v. Cách thứ hai nghe “nặng” hơn một
chút, đọc tương tự như âm của những chữ gạch dưới trong các chữ tiếng Anh measure, television, garage,
v.v. Các bạn du lịch hay du học ở những nước này chắc hẳn đã từng nghe qua
một trong hai cách phát âm “lạ tai” này trong những chữ như yo, apoyo, calle, lluvia,
v.v.
Chữ Z cũng gây rắc
rối về chính tả cho người châu Mỹ La-tinh vì sự biến âm. Điều cần chú ý là
trong chính tả Tây-ban-nha, chữ Z thường chỉ đi trước A, O, U chứ không đi trước
E hay I (ngoại trừ đó là một chữ mượn từ một tiếng khác). Ở phần lớn nước
Tây-ban-nha, chữ Z có cách phát âm như chữ C trước E hay I (nghĩa là giống [th]
trong những chữ tiếng Anh như thing,
thanks, thigh đã nói ở trên). Vài ví dụ cho trường hợp này là azul, corazón, caza, v.v.
Qua đến châu Mỹ La-tinh, cách phát âm này lại nhập với cách phát âm [s], làm
cho những cặp chữ sau đây trở thành đồng âm: casa/caza, soco/zoco,
sumo/zumo, v.v. và tất nhiên là gây không ít trở ngại cho người
châu Mỹ La-tinh khi họ phải viết những chữ này.
Tóm lại, phần lớn
những người sống ở Tây-ban-nha không gặp rắc rối khi phân biệt chính tả giữa C,
S, LL, Y và Z vì trong phương ngữ của họ mỗi dạng chính tả đều có một cách phát
âm riêng. Những người châu Mỹ La-tinh, ngược lại, vì một số âm đã bị bỏ và “nhập”
vào với một số âm khác, thường khó phân biệt rõ ràng về chính tả nếu không chú
ý trong lúc viết.
Trần
C. Trí
No comments:
Post a Comment