Khi tôi bắt đầu tự học tiếng Tây-ban-nha ở Việt Nam thì đất nước còn
trong thời kỳ đóng cửa đối với thế giới bên ngoài. Tôi không có băng dĩa
để nghe tiếng Tây-ban-nha đọc ra làm sao. Một trong những thắc mắc đầu
tiên của tôi là chữ -s ở cuối từ ngữ cũng
“câm” như trong tiếng Pháp hay là đọc ra như trong tiếng Anh. Lúc ấy,
tôi đang học khoa tiếng Anh ở Cao Đẳng Sư Phạm Nha Trang. Tôi được biết
vợ của thầy hiệu trưởng trước đó có du học ở Cuba. Con gái của ông lại
là giáo sư tiếng Anh của tôi. Một hôm, cô mời một số bạn tôi và tôi đến
ăn cơm tối với cô và ba má cô, tức là vợ chồng thầy hiệu trưởng. Sau bữa
cơm, mọi người nói chuyện về nhiều đề tài khác nhau. Tôi nói với cô
hiệu trưởng là tôi đang tự học tiếng Tây-ban-nha và rất muốn biết chữ -s cuối
từ ngữ có phát âm hay không. Cô trả lời loanh quanh, không rõ ràng. Khi
ra về rồi, tôi vẫn chưa biết chữ đó có đọc hay không! Ít lâu sau tôi
kiếm được băng cassette và dĩa hát, nghe qua thì biết rằng chữ -s
có đọc. Tuy vậy, tôi lại có một thắc mắc khác là tại sao cô hiệu trưởng
là người đã ở Cuba một thời gian lại không trả lời được câu hỏi có vẻ
đơn giản này. Gần 20 năm sau, tôi học xong chương trình ngôn ngữ học
tiếng Tây-ban-nha ở Mỹ, nhưng vẫn còn điều thắc mắc ngày xưa,
và cũng quá bận rộn với công việc dạy học nên không có thì giờ ngồi
xuống tự tìm câu trả lời. Rồi một hôm, khoảng 10 năm sau khi ra trường
đi dạy, câu trả lời bỗng loé lên trong trí tôi như một tia nắng sáng!
Hoá ra lâu nay, trong các lớp ngữ âm học, tôi vẫn thường giảng cho sinh
viên mà không tự để ý, rằng cách đọc chữ -s ở cuối chữ của người Cuba là như âm [h] hoặc có khi là bỏ luôn, không phát âm gì cả! (Người ta thường nói Se comen las eses en Cuba ‘Ở Cuba chữ -s bị nuốt’ là thế) Có lẽ là cô hiệu trưởng của tôi ngày đó ở Cuba đã nghe cả hai cách phát âm chữ -s,
khi thì có, khi thì không. Thảo nào cô đã không có một câu trả lời rõ
ràng. Các bạn có câu hỏi nào mà lâu nay vẫn chưa được trả lời thoả đáng
hay không? :=)
No comments:
Post a Comment