Những ngày học ở Cao đẳng Sư Phạm Nha Trang, ngành chính của tôi là
tiếng Anh. Ở nhà, tôi tự học thêm nhiều thứ tiếng như Tây-ban-nha, Pháp
và Đức, buổi tối lại đi học thêm tiếng Nga ở trường. Lúc ấy trường chỉ
có hai khoa ngoại ngữ là tiếng Anh và tiếng Nga. Vào những dịp văn nghệ
trong trường, các sinh viên tha hồ trình diễn những bài hát bằng tiếng
Anh hay Nga, hoặc các vũ điệu có bài hát làm nền bằng hai thứ tiếng này.
Để “chơi nổi” một chút, tôi rủ các bạn trong lớp chuẩn bị một tiết mục
múa theo một bài hát tiếng Tây-ban-nha, lồng trong bối cảnh tiếng Anh
cho đúng với bài bản. Bài hát mà chúng tôi dùng để múa là Rico vacilón (Vacilón, qué rico vacilón...).
Chúng tôi có ba cặp để múa, ba trai ba gái. Lâu quá rồi nên tôi chỉ còn
nhớ ba chàng trai là Đắc, Linh và tôi, còn bên gái thì tôi chỉ nhớ ra
có Hoàng Thuý và Phương Loan, còn cô thứ ba thì hình như là Thu Loan thì
phải (?). Bài hát theo thể điệu cha cha cha rộn ràng của các nước châu Mỹ
La-tinh, và điệu vũ của chúng tôi rất được tán thưởng. Sau khi điệu vũ
chấm dứt, tôi đóng vai đại diện của đoàn vũ phát biểu vài lời với khán
giả bằng tiếng Tây-ban-nha, rồi Việt (một cô bạn trong lớp) dịch ra bằng
tiếng Anh, rồi đến một bạn khác (xin lỗi, tôi lại không nhớ tên) dịch
ra tiếng Việt. Trong hàng khán giả, có thầy Thiện dạy tiếng Anh và tiếng
Nga, nhưng thầy biết cả tiếng Tây-ban-nha, nên thầy ngồi dưới cứ gật gù
thích thú lắm. Còn đối với cả cử toạ còn lại, tiếng Tây-ban-nha ba rọi
của tôi cũng đủ làm mọi người vô cùng thán phục, mặc dù nghe cứ như vịt
nghe sấm, tôi có phát âm sai cũng no se sabe ! Lúc
đó, tiếng Tây-ban-nha ở Việt Nam hiếm như lá mùa thu; tôi có dịp dùng
trước cả trăm người, bảo sao không thích. Kỷ niệm thật đẹp. Bây giờ tôi
vẫn còn giữ được một tấm hình nhỏ xíu chụp tôi lúc đang múa, thân hình
mảnh khảnh thật lý tưởng chứ không phương phi, phúc hậu như ngày nay!
Thầy Thiện bây giờ chắc lớn tuổi lắm rồi, không biết thầy còn hay mất.
Đắc, Việt, Linh, Phương Loan còn ở Nha Trang. Thu Loan ở California.
Riêng Hoàng Thuý thì đã mất tích cùng chồng trên một chuyến vượt biển
tìm tự do. Tôi như vẫn còn nghe tiếng cười ròn rã đầy sức sống và niềm
vui của Hoàng Thuý đâu đây.
Trần C. Trí
No comments:
Post a Comment