Monday, November 3, 2014

LỚP HỌC TIẾNG TÂY-BAN-NHA "DÃ CHIẾN"


       Trước khi chính thức dạy tiếng Tây-ban-nha ở đại học, thực ra tôi có dạy "dã chiến" một lần rồi, từ khi còn...chưa tốt nghiệp đại học về ngành tiếng Tây-ban-nha lận! Số là sau khi vượt biên và được tàu Cap Anamur vớt đem vào Philippines, tôi ở đảo Palawan trong 8 tháng, rồi sau đó chuyển lên Bataan. Ở Palawan, tôi đi dạy tiếng Đức và tiếng Anh, kiếm mỗi tháng được 100 Pesos (khoảng 5 đô-la thời bấy giờ). Khi được phái đoàn Hoa-Kỳ nhận vào nước Mỹ, tôi được chuyển lên Bataan và làm assistant teacher (A.T.) trong lớp Cultural Orientation (C.O.) dành cho các đồng bào tị nạn để học tiếng Anh và văn hoá Mỹ trước khi đặt chân đến xứ sở tự do này. Mỗi tuần, tất cả các A.T. phải học một lớp dành riêng cho chúng tôi, để được huấn luyện thêm về nghiệp vụ của mình. Lớp này do cô giáo người Phi tên là Emmy Loanzon hướng dẫn. Các bạn A.T. đồng nghiệp với tôi là người Việt, người Miên, người Lào và Việt gốc Hoa. Chúng tôi là một nhóm nhỏ nên rất thân với nhau. Lúc bấy giờ tôi tình cờ kiếm được một cuốn sách giáo khoa dạy tiếng Tây-ban-nha ở trong trại. Cuốn sách đã sờn cũ, bìa long, giấy rách. Tôi phải dán băng keo lại cho tươm tất mới tạm dùng được. Tôi nảy ra ý hướng dẫn một lớp tiếng Tây-ban-nha cho các bạn đồng nghiệp với mình và được một số bạn hoan nghênh, sẵn sàng tham dự. Đây là lớp học hoàn toàn "dã chiến", của người biết chút ít hướng dẫn những người không biết gì hết! Sở dĩ tôi chọn tiếng Tây-ban-nha để hướng dẫn là vì ở Phi người dân nói tiếng Tagalog xen lẫn với tiếng Tây-ban-nha rất nhiều. Họ bị người Tây-ban-nha đô hộ cả 500 năm, đến nỗi đa số đều có họ Tây-ban-nha và ngữ vựng tiếng này thâm nhập vào tiếng Tagalog nhiều tựa như tiếng Pháp trong tiếng Việt vậy. Vả lại, chúng tôi nghe là bên Mỹ tiếng Tây-ban-nha rất thịnh hành. Thế là thầy trò bất đắc dĩ cùng nhau học tập. Tôi giảng cho các bạn những luật phát âm và văn phạm căn bản của tiếng Tây-ban-nha để mọi người làm quen với thứ tiếng mới mẻ này. Vốn liếng tự học của tôi hồi còn ở Việt Nam cũng tạm đủ để tôi trả lời những thắc mắc của các "học viên". Tôi dùng cuốn sách mới kiếm được để dựa vào soạn bài. Tôi chọn một bài hát mình biết để cùng các bạn tập hát. Đó là bài Historia de un amor mà đa số người Việt biết qua tiếng Việt hoặc tiếng Pháp. Vậy là cả lớp cùng đọc, viết, hát, thật vui. Học một thời gian ngắn ngủi vài tuần, lớp đã bế mạc! Chúng tôi có một buổi lễ "tốt nghiệp" hẳn hoi, như bức hình mà các bạn thấy ở đây. Tôi chỉ còn nhớ tên một số người trong hình mà thôi, vì đã lâu lắm rồi. Hàng đứng, trong ba cô gái thì tôi chỉ nhớ có Kiều Dung (bên trái, vì cô này  đi vượt biên trên cùng chuyến ghe của tôi!). Đứng trước bên trái là Quỳnh, ngồi cạnh là Phát, (một bạn không nhớ tên), tôi, Hoàng và Nồng. Xin lỗi những bạn tôi quên tên nhé! :=( Những ngày ở trại tị nạn Bataan thật khó quên, trong ký ức tôi còn văng vẳng lời hát mà tôi bày các bạn hát Ya no estás a mi lado, corazón, en el alma solo tengo soledad... Không biết các bạn trong lớp tiếng Tây-ban-nha dã chiến này có còn nhớ gì chăng?

Trần C. Trí

No comments:

Post a Comment